Đợt tháng 7 về trong lúc đi lang thang chụp được mấy tấm ảnh những người lao động nghèo. Chủ yếu là những gánh hàng rong, quán cóc. Không khỏi suy nghĩ. Họ là những người lao động chân chính, kiếm ăn bằng chính sức của mình. Khổ nỗi, họ làm cho thành phố mất đi vẻ đẹp của đô thị, cái mà thành phố muốn phát triển thì phải hướng tới. Luật pháp cấm lấn chiếm vỉa hè, hàng rong, quán cóc. Nhưng cấm vẫn vô hiệu. Họ vẫn bán. Công an dẹp thì chạy, xong rồi thì đâu lại vào đấy, vì đó là miếng cơm manh áo của họ, không thể bỏ được. Công an đi dẹp thì bị ghét, hình ảnh công an lại xấu thêm trong mắt những người dân nghèo.
Hôm qua rất thích thú khi đọc được một bài báo trên Thời báo Kinh tế Sài Gòn về "nền kinh tế vỉa hè" này. Bài báo nhận định nền kinh tế vỉa hè là một phần quan trọng của nền kinh tế TP, cấm hẳn nó đi thì kinh tế TP sẽ suy giảm hẳn. Người ta cần đến những người bán hàng rong bởi vì nó rẻ - thu nhập của đại bộ phận dân TP không cho phép mỗi buổi sáng đều ăn sáng ở tiệm. Luật cấm như hiện nay mặc dù mục đích là đúng nhưng không thiết thực, tạo cảm giác luật đặt ra để ăn hiếp người nghèo v.v...
Bài báo nêu ví dụ đáng học tập là những food court ở Sing, điều mà mình cũng trăn trở, muốn ở TP mình cũng có những cái như vậy. Nước mình với Sing quan hệ cũng tốt, tại sao lại không học được ở họ điều này?
Hi vọng một ngày nào đó thấy nước mình có những food court với đồ ăn giá rẻ để cho những người lao động nghèo này có chỗ để kiếm ăn chân chính và yên tâm.